“Tiền Cũng Cần Mặc Áo”
Mình rất nể một số anh chị ứng xử ý nhị với đồng tiền.
Một ông anh trả món nợ nhỏ, không cầm xấp tiền thảy lên bàn mà mua một chai rượu ngon, để xấp tiền trong ấy, mang đến và ý nhị: “Cùng uống với anh một li rượu nghĩa tình, và chúc mừng cho anh vì đã trả nợ thành công”. Khoản nợ nhỏ nhưng anh ấy đã đầu tư công phu cho cách trả, cho thấy anh ấy thật thành ý và biết ơn trong lúc trả. Anh ấy có cách trả nợ thật đẹp. Cũng là tiền mà sao nó đẹp.
Một người em gửi Đào khoản chi phí mà Đào vốn không muốn nhận, chỉ muốn giúp miễn phí. Biết khó có thể dúi tiền vào tay Đào, cô em đã cất công đến nhà sách, chọn một quyển sách mà Đào thích rồi kẹp tiền vào trang 25. Tặng quyển sách quý xong, cô ấy nhắn: “Chị hãy đọc trang 25, ở đó có nội dung về lòng biết ơn chân thành em dành cho chị”. Lật ra thấy chiếc phong bì, cũng là tiền mà sao nó đẹp.
Từ lâu mình đã phát hiện ra rằng, tiền rất giá trị nhưng nó sẽ xấu và trơ trẽn khi không được mặc một lớp áo. Lớp áo đó có thể là chiếc phong bì, hay tinh tế hơn là quyển sách hoặc hộp rượu như hai câu chuyện kể trên.
Nếu dùng tiền mặt mà phe phẩy ngạo mạn lúc tips phục vụ thì rất “rẻ”. Nếu dùng tiền mà trao cho ai đó bằng cách quăng một cục trước mặt thì trịch thượng, nông cạn. Nếu dùng tiền mà mời đám đông một bữa bằng cách đứng bật dậy móc xoẹt ra từng tờ thì mất đi cái phong nhã.
Hoá ra, tiền cũng cần được mặc áo, nếu không thì xấu hổ lắm.
Theo Ms Thái Thu Đào.
Ý kiến bạn đọc (0)